Bà vú thấy cô rời khỏi, vừa đi khỏi, An An vốn đang không khóc tự nhiên lại khóc lên.
Bà ta sợ hãi vỗ lưng An An, an ủi nó.
Diệp Mộ Yên vừa đi lại quay lại, đứng trước cửa không đi vào.
“Bà cố ý đúng không? Tôi vừa đi đã để nó khóc! Cố tình làm tôi không vui đúng không?” Diệp Mộ Yên nhìn và vú, mấy ngàu nay tâm trạng đã không vui, giờ về nhà còn không được yên ổn nghỉ ngơi.
“Cô Diệp, không phải vậy đâu, nhóc nó đói rồi, tôi lập tức đút sữa cho nó.” Bà vú gật đầu, quay người bỏ An An vào trong nôi, bắt đầu pha sữa.
Diệp Mộ Yên nhìn động tác của bà ta, liếc mắt cái nhưng không nhìn kỹ dáng vẻ của An An, quay lưng rời khỏi.
Bà vú pha sữa cho An An, ôm nó để nó uống, dưới lầu hiện lên tiếng thắng xe lại.
Bà ôm An An lên, nhìn ra cửa sổ thấy chiếc xe màu đỏ biến mất trong đêm.
Bà cúi đầu nhìn An An, lấy điện thoại ra, “ông Đường, Cô Diệp vừa đi khỏi.”
Bà chỉ nói 1 câu, sau đó lập tức tắt máy.
Tiếp tục vào trong chăm sóc An An.
....
Tại 1 nơi cao cấp trong đêm.
Diệp Mộ Yên đứng trên ban công rộng lớn, mặc bộ đồ ngủ gợi cảm, tay bưng ly rượu vang, mím đôi môi đỏ mộng, mắt nhìn xa xăm.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, cô không có phản ứng gì, đứng yên 1 chỗ, nhìn ánh đèn trăm nhà.
Nhưng lại không có nhà của cô.
Nhà cô không ở đây, không ở đây, không có nhà, không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1275837/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.