Bác sĩ còn muốn nhìn kỹ cho rõ, kết quả màn hình của khoang chữa bệnh chợt loé, tiếng điện cháy xèo xèo chói tai vô cùng vang lên.
Hạ Ngư sợ hãi: "Làm sao vậy?!"
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Bác sĩ cũng sửng sốt, ngay sau đó, "xoẹt" một tiếng, khoang chữa bệnh mở ra.
Một con mèo lông xù xù ngồi xổm trước khoang chữa bệnh, đôi mắt màu vàng kim sáng ngời xinh đẹp.
Hạ Ngư nhẹ nhàng thở phào, cảm giác như sống sót sau tai nạn.
May mắn.......không có chuyện gì.
Tuy rằng thương tích bên ngoài tốt rồi, nhưng hạch tâm nguyên lực còn chưa chữa trị, nhân tố bạo động tàn sát bừa bãi trong thân thể, vẫn rất khó chịu.
Nhưng hoàn hảo, có thể nhẫn nại.
Dinh dưỡng dịch trên người Vi Nhi Pháp đã được rửa sạch, hơn nữa được sấy khô, biến thành một con mèo lông xù xù rậm rạp.
Kỳ thực Vi Nhi Pháp rất chán ghét bộ dáng của mình, một đống lông bao quanh, thoạt nhìn xấu xí chết được.
Không, phải nói là, chỉ cần ở bộ dáng mèo, nó đều phi thường chán ghét.
Nhưng chống lại ánh mắt Hạ Ngư.......!
Hạ Ngư ngơ ngác nhìn nó, sau đó nhìn bác sĩ: "Nó, thương thế của nó khỏi rồi phải không?"
Bác sĩ còn đang ngẩn ra, quay đầu lại, màn hình đã khôi phục bình thường, các hạng số liệu ở mặt trên đều bình thường: ".......Đúng vậy."
"Ta, ta có thể sờ nó không?"
"Có thể."
Vi Nhi Pháp: "......................."
Ngươi muốn sờ ta không phải nên trải qua sự đồng ý của ta sao!!!? =皿=
Nhưng ngay sau đó, nó đã bị Hạ Ngư kích động ôm vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-ai-noi-dau-qua-tim-cua-mieu-dai-thong-linh/410688/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.