Chi tiết nho nhỏ này không ai để ý, chính là từ trường hỗn loạn lại gián đoạn dụng cụ truyền phát hình ảnh của Kim Vũ.
Đứt mạng!
Đám thú nhân đang vây xem tư thế oai hùng hiên ngang của Vương Thượng bất mãn: "Sao lại thế này? Không có tín hiệu?"
"Cái thứ mạng rác rưởi gì thế! Tên thông tấn viên* bên cạnh Vương xảy ra chuyện gì!"
(*Kiểu phóng viên - đang truyền hình trực tiếp ấy mà)
"A a a đừng để ý tên thông tấn viên rác rưởi đó, ngươi thấy không? Vừa rồi Vương Thượng vung một trảo huỷ diệt một hành tinh đó!!!"
"Ngầu quá đẹp trai quá ta muốn gả!!!"
"......"
Kim Vũ: "......"
Thông tấn viên rác rưởi Kim Vũ tuy mặt mang mỉm cười, nhưng trong lòng đã tức giận đến muốn ném quang não.
Vương Thượng hiển nhiên đã không chống đỡ được, nhưng vẫn còn ý thức, con cá kia trong lúc Vi Nhi Pháp thất thần chỉ thoáng chốc đã không thấy bóng dáng, như thể chỉ là ảo giác.
Biển sao mờ mịt, làm sao lại có cá.
Nàng không nghĩ nhiều, hơi nghiêng mặt, đôi nhãn đồng kim sắc nhìn chằm chằm phó quan mình tín nhiệm nhất, thanh âm lãnh đạm: "Trở về."
Trạng thái hiện tại của nàng phi thường nguy hiểm, cần thuốc trấn tĩnh.
Kim Vũ nhìn Vi Nhi Pháp, tuy sợ hãi, lại biết lực lượng của Vương Thượng đã hao hết, đây là cơ hội cuối cùng của nàng.
Hiện tại, đại quân ở phía sau chưa đuổi kịp, không ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-ai-noi-dau-qua-tim-cua-mieu-dai-thong-linh/410715/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.