Editor: Ái Khiết
Lúc Mộc Tắc đuổi theo, Thẩm Hạ Thời còn chưa đi quá xa, cô quay đầu liếc anh một cái, không chút do dự kéo cửa xe. Khương Hân nhìn cô:
"Người kia hung hăng trừng mắt nhìn cậu nãy giờ."
"Tôi biết." Thẩm Hạ Thời ngữ khí nhẹ nhàng, trời mới biết tim cô đập vang dội như sấm, kiên quyết không thể bị anh bắt được, sợ là chết thế nào cũng không biết.
Cô đơn giản nhắm mắt làm ngơ, mang kính râm lên giả mù: "Lái xe đi."
Thẩm Hạ Thời nghiêng người xuống ghế ngủ. Xe vừa mới lăn bánh không xa đột nhiên phanh gấp một cái, cô từ trên ghế ngã xuống sàn. Chờ bò dậy liền thấy Mộc Tắc đứng trước xe, đúng là nếu sai một ly, nhích thêm một chút nữa thôi thì đã đâm chết anh.
Khương Hân và Dương Cẩn hoảng hồn chưa bình tĩnh lại được, ai lại nghĩ Mộc Tắc lại chạy đến trước xe như vậy chứ, bộ dáng còn bình tĩnh như thật vậy, ăn vạ đạt tới cảnh giới như thế này thật là lợi hại.
Thẩm Hạ Thời xoa đầu đụng trúng ghế trước lúc nãy, hấp tấp đi tới trước mặt Mộc Tắc: "Anh không muốn sống nữa sao?"
Anh nghiêng đầu cười, bàn tay cố định sau đầu cô bỗng kéo cô đến trước mặt mình: "Chạy nữa đi."
Tay xoa trán của Thẩm Hạ Thời dừng lại, nâng mắt lên nhìn anh. Anh cười có vài phần xấu xa, trong mắt là một dải sương mù màu đen gắt gao bao lấy cô. Anh đột nhiên cúi người tới gần, âm thanh trầm ổn có vài phần trêu chọc: "Em chạy một lần, tôi đuổi một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-ai-tieu-hu-hong-can-du/1164727/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.