Editor: Ái Khiết
Hiện tại Dương Cẩn không dám khóc nữa, vừa mới bị ánh mắt lạnh băng của Mộc Tắc nhìn thoáng qua, toàn thân anh ta dường như bị đông cứng lại, làm sao lại còn dám khóc ra tiếng chọc lão đại phiền lòng nữa chứ.
Chỉ là lão đại trầm mặc nhìn quả bom hai ba phút sau vẫn không có động tĩnh. Dương Cẩn không dám thúc giục, chẳng sợ nghẹn lòng vì có nhiều câu muốn hỏi, bởi vì anh biết không có bất kì ai giống Khương Hân và Thẩm Hạ Thời có thể chịu đựng anh ta ồn ào như vậy.
Một giây rồi lại một giây trôi qua, không khí càng yên tĩnh hơn, âm thanh đếm ngược của đồng hồ ngày càng vang dội như cây đao đòi mạng ở âm phủ.
Khương Hân nằm bên cạnh dần dần có tri giác, tỉnh lại liền cảm nhận được sau gáy đau đớn kịch liệt, đau đến mức cô nhe răng nhếch miệng.
Dương Cẩn vui mừng không xiết, vội vàng hỏi: “Em tỉnh rồi! Cảm giác thế nào?”
Vừa mới nói xong, anh ta trộm nhìn thoáng qua Mộc Tắc. Quả nhiên, đối phương lạnh như băng quét mắt nhìn anh một cái, như đang nói: Mày mẹ nó còn dám kêu kêu hét hét, có tin lão tử đem đầu của mày đi ninh hay không!
Vì thế, Dương Cẩn lập tức im thít như ve sầu mùa đông.
Khương Hân phát hiện ra bom trên người, cũng nhìn thấy Mộc Tắc nhíu mi nghiên cứu thứ đó. Cô nuốt nuốt nước miếng, rất cơ trí không nói một lời, so với Dương Cẩn thì nhãn lực tốt hơn nhiều.
Mộc Tắc ngồi xổm xuống xem xét hai sợi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-ai-tieu-hu-hong-can-du/1164766/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.