Hạ An nhận cuộc gọi từ Trần Trạch xong thì lập tức chạy ngay qua đó, vừa bước chân vào cửa, cậu đã cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lẽo khiến lòng người thấp thỏm bất an, bồi thêm vào nỗi hoảng loạn đã nhen nhóm từ trước khi nghe giọng nói nhuộm đẫm vẻ áp lực của ông qua điện thoại.
Chỉ giây lát sau, Hạ An nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền tới từ khu ghế sô pha, Trần Trạch đứng dậy, dáng vẻ có đôi phần phờ phạc, ông nhìn cậu, nói với âm sắc khản đặc: "Tiểu Hạ đã về rồi đấy à."
Hạ An đặt túi hoa quả mình tiện tay mua trên đường lên bàn, bước tới khu vực ghế sô pha, trông sắc mặt tiều tuỵ của hai người họ thì rụt rè mở lời thăm hỏi: "Chú, dì, có chuyện thế ạ?"
Trần Trạch lặng im không nói, Vương Tú Anh nước mắt như mưa, nghẹn ngào nói: "Em trai con hiện giờ đang mất tích."
Hạ An ngẩn người: "Sao bỗng dưng lại mất tích được?"
"Nó nói với dì cùng bạn ra ngoài chơi, nhưng đến tận lúc này rồi mà vẫn chưa thấy về."
"Đã báo công an chưa ạ?"
"Báo rồi, nhưng đã tìm suốt một ngày trời mà vẫn chưa thấy có tin tức gì cả."
Trong lòng cũng dần trở nên hoảng loạn nhưng Hạ An vẫn gắng lựa lời, tìm cách an ủi hai người họ: "Không có tin tức gì cũng chính là tin tốt nhất, hiện giờ mới chỉ qua một ngày, chúng ta tiếp tục cùng công an phối hợp, tích cực tìm kiếm."
Trong lúc Vương Tú Anh vẫn thút thít không ngừng, Trần Trạch buông tiếng thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-bai-canh-tiem/1556074/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.