Trước năm Phó Giản Dự năm tuổi, mẹ hắn còn chưa thành bà nội trợ toàn thời gian, công việc của cha mẹ đều tương đối bận rộn, hắn thường được gửi đến nhà cậu ở tạm mấy ngày. Bởi vậy, trong số những người họ hàng thân thích, quan hệ giữa hắn và Chu Dục Thành có phần thân thiết hơn. Sau này khi đã nổi tiếng, mỗi dịp lễ lạt, Phó Giản Dự vẫn thường tới nhà y thăm hỏi.
Hai người ra khỏi phòng bệnh, đứng đối diện nhau ở góc hành lang.
Chu Dục Thành sắc mặt xám xịt, khẽ thở dài: "Xin lỗi cháu, vừa rồi là cậu quá nóng nảy, ăn nói không biết lựa lời, đáng ra nên nhẹ nhàng hơn một chút. Suy cho cùng mẹ cháu hiện giờ còn đang bệnh, không nên kích thích bà ấy thì hơn."
Phó Giản Dự nói: "Không sao đâu cậu. Cháu biết cậu nói như vậy cũng là vì hy vọng mẹ cháu sớm làm phẫu thuật. Có điều, tình trạng hiện giờ của bà ấy quả thật không tốt, sự tình ngày trước đã qua lâu rồi, quyết định hồi đó dù đúng hay sai đối với hiện tại đều không quan trọng nữa, quan trọng là tương lai sau này. Thật ra, mọi thứ đều là do cháu tự mình lựa chọn, không có gì để hối hận cả. Việc cần làm trước mắt vẫn là nhanh chóng thuyết phục bà ấy làm theo đề nghị của bác sĩ."
"Con người bà ấy tính tình cố chấp, đôi khi hay để tâm vào chuyện vụn vặt, để thuyết phục có lẽ vẫn cần thêm chút thời gian."
Sau khi Chu Dục Thành rời đi, trạng thái cảm xúc của mẹ Phó không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-bai-canh-tiem/1556090/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.