Phó Giản Dự mới nghe một câu thôi đã buồn cười lắm rồi, nhưng hắn cố nhịn để tránh ảnh hưởng đến Hạ An, khiến cậu đang hát giữa chừng lại xấu hổ không muốn tiếp tục nữa.
Hắn thấy mình chẳng khác chi loài thú dữ chốn rừng sâu, cố gắng thu lại răng nanh móng vuốt, bởi lo lắng bé động vật ăn cỏ non nớt đang uống nước bên hồ sẽ giật mình hoảng sợ.
Khi cậu đã hát xong bài quốc ca, Phó Giản Dự trở mình, chuyển điện thoại từ tay này sang tay khác, thanh âm hắn tựa tiếng đàn cello trầm dày ngân vang mang theo niềm vui sướng vô ngần: "Hát hay lắm."
Hạ An tự biết năng lực của bản thân, cậu dè dặt hỏi nhỏ: "Có phải là...... khó nghe lắm đúng không......"
"Không khó nghe," Phó Giản Dự gõ nhịp ngón tay vào thành giường, "Ai dám nói quốc ca khó nghe? Tôi cũng là người yêu nước chân chính mà."
Hạ An nhoẻn miệng cười, đoạn hỏi: "Anh Phó còn giận nữa không?"
"Hết rồi," Phó Giản Dự buông rủ hàng mi, trong đáy mắt ánh lên vẻ dịu dàng mà chính bản thân hắn hãy còn chưa phát hiện, "Tâm trạng tôi hiện giờ tốt lắm, cảm ơn cậu."
Buổi tối, trong nhóm chat của đoàn phim gửi tin thông báo, nội dung là Bùi Triều Kiếm đang bị bệnh phải nằm viện, mấy ngày tới tạm thời nghỉ quay, mọi người tranh thủ thời gian đó học thuộc lời thoại.
Hạ An ngủ một giấc dậy thì đọc được tin nhắn, cậu nhắn lại một tin "Đã đọc", rồi ra ngoài ăn sáng qua loa. Cứ ở lì trong nhà nghỉ mãi chẳng biết làm gì,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-bai-canh-tiem/1556100/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.