Trong hội trường, MC không ngừng kéo dài tiết mục biểu diễn. Nhân vật chính Ôn Hà Phi không thấy bóng dáng, Úy Nhân Nhân lo sốt vó, nàng không ngừng hướng đơn vị đứng ra tổ chức xin lỗi, khẩn cấp sai người đi tìm Hà Phi, quỷ dị là ngay cả tổng giám đốc cũng không thấy bóng dáng.
Tầng hai khách sạn, trong cửa hàng cao cấp, Lương Chấn Y đưa ra thẻ vàng thanh toán, hắn vừa mua một bộ lễ phục. Đang muốn rời đi, thoáng nhìn thấy trên kệ trưng bày một đôi giày cao gót màu hồng, thực hợp với bộ váy lụa tơ tằm trắng hắn vừa mua.
“Còn có đôi giày này nữa.” Hắn nói.
Cô gái nhân viên cửa hàng toe toét cười hưng phấn. “Tiên sinh thực có mắt, đôi giày này vừa mới nhập từParisvề, toàn bộ Đài Loan không có quá mười đôi, ngài muốn cỡ nào ạ? Tôi giúp ngài đóng hộp lại.”
? Lương Chấn Y im lặng, nhìn cặp giày kia, nói ra cỡ giày. Lời vừa ra khỏi miệng, hắn có chút khiếp sợ chính mình nhưng lại biết rõ như vậy. Hắn giương lên khóe môi, ánh mắt tối sầm. Vẫn nhớ rõ lúc mới gặp Hà Phi, nàng ở dưới bãi đỗ xe trước mặt hắn thoát giày đánh lên máy bán nước tự động, khi đó nàng mặc đôi tất màu đỏ sẫm, hắn nhớ rõ trên sàn xi măng kia là một cái chân kiều nhỏ mảnh khảnh.
Cô gái bán hàng vui mừng hớn hở cung kính đưa mấy thứ Lương Chấn Y muốn mua cho hắn. Lương Chấn Y dựa vào gần quầy bỗng nhiên thấp giọng ho khan, đối với cô gái đang nâng mấy túi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-em-den-tan-troi/900460/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.