Ôn Hà Phi lần đầu tiên nhìn thấy chủ tịch V.J, nàng nguyên bản tưởng rằng làm chủ tịch đều là ông già béo phục béo phịch, nhưng là đến khi gặp thật lại dọa nàng nhảy dựng người. Trong tưởng tượng của nàng tuổi đã qua trung niên so với hắn thật là quá nhiều lắm. Hơn nữa cùng bộ dáng chủ tịch nên có trong ấn tượng của nàng hoàn toàn ngược lại.
Đó là một nam nhân mặc quần áo thường ngày, gương mặt hơi vuông tầm hơn ba mươi tuổi. Hắn xem ra không có anh tuấn của Lương Chấn Y, nhưng lại có một cỗ khí chất ung dung tôn quý.
Phòng làm việc của hắn phi thường lớn, cả đống đầy tạp chí lá cải, trên mặt đất tán loạn đĩa trò chơi, ở cửa sổ tràn ngập cây vạn niên thanh, leo lên toàn bộ bệ cửa sổ. Ánh mặt trời từng mảng lớn hạ xuống sàn nhà bằng gỗ.
Vừa thấy Lương Chấn Y, hắn ngay tức khắc chào đón. “Hai người tới rồi!” Thanh âm của hắn nhẹ nhàng.
Hà Phi không dám lên tiếng, giống như phạm nhân chờ hình phạt, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Lương Chấn Y, trong lòng bất an không yên.
Chủ tịch vỗ vỗ vai Chấn Y, cúi đầu nhìn lại Hà Phi, liếc nhìn nàng một cái, ngẩng đầu nhìn lại Lương Chấn Y, ánh mắt lóe ra, nhíu mày, chỉ hỏi hắn một câu: “Chính là nàng?”
Hà Phi nghe Lương Chấn Y thuần hậu âm thanh trả lời: “Phải.”
Theo sau là một trận trầm tĩnh.
Hà Phi đầu cúi thấp hơn, cảm giác trên đỉnh có hai đôi mắt đang hung hăng đánh giá nàng. Mím chặt môi, muốn mắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-em-den-tan-troi/900470/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.