“Tất nhiên rồi! Chúng tôi là chị em tốt của nhau!” Hàn Tĩnh Y chẳng cần nghĩ ngợi liền trả lời.
Hà Viện Viện cười chế nhạo, “Chắc là tôi nên đổi cách hỏi: Hàn Tĩnh Y, cô chẳng lẽ chưa bao giờ nghĩ lại xem Mộ Niệm Đồng có thật sự coi cô là bạn tốt hay không sao?”
Khuôn mặt Hàn Tĩnh Y cứng lại.
Đột nhiên nghe lời này của Hà Viện Viện, giống như mũi dao đâm vào tim cô.
Cô không biết nên trả lời sao bây giờ.
Cô chẳng có lấy chút tự tin để phản bác lại những gì cô ta nói.
Hà Viện Viện gằn từng chữ nói, “Tôi thật không rõ, nếu như đúng là chị em tốt của nhau thì việc cô ta kết hôn cô phải biết chứ? Thế mà một chữ cũng chưa từng nói với cô. Cô không thấy kỳ quái à? Cô ta giấu bọn tôi thì cũng không nói làm gì. Nhưng mà ở cái bệnh viện này, cô là người thân cận với cô ta nhất mà cũng giấu thì… Hay là cô ta đến cô mà cũng phải đề phòng?”
“… Hà Viện Viện, cô không cần nói linh tinh! Cô muốn châm ngòi ly gián bọn tôi đúng không?” Hàn Tĩnh Y nghiến răng nghiến lợi nói.
Nói thế nhưng Hàn Tĩnh Y cũng rất để tâm tới những lời cô ta đã nói.
Đề phòng cô?
Có thật thế không?
Đồng Đồng vì đề phòng cô nên mới không kể chuyện mình có một người chồng ưu tú như vậy?
Thật đúng là sợ bị cô cướp mất?
“Ai da! Tôi cũng đâu dám nói linh tinh!”
Hà Viện Viện xoay người, khoa trương nói: “Người ta là ai? Là bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-hon-de-nhat-the-ky-ong-xa-hon-rat-sau/1902280/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.