Mộ Niệm Đồng vẻ mặt tự nhiên ăn cơm, đặt mình ra ngoài chiến tranh.
Lục Hàm Vân vẫn luôn chán ghét mở mồm nói, "Cháu thấy, nhất định là anh ta lợi dụng chức vụ, lấy trộm tiền từ sổ sách trong công ty, ông nội, loại người có động cơ không trong sạch này một ngày còn ở lại công ty, chính là tai họa một ngày của Lục Thị!"
Lục Đình Hách tức giận đến nóng ruột, xoay người vỗ bàn, chỉ vào Lục Hàm Vân, tức giận nói, "Không phân lớn nhỏ! Còn ra thể thống gì nữa!? Cảnh Kiều là chú của mày, là trưởng bối, không được phép làm càn ở đây!"
"Ông nội! Vì sao ông cứ phải giúp đỡ anh ta như vậy?!"
Lục Hàm Vân tức giận đến mặt xanh mét, cô ta bỗng nhiên đứng dậy, đi đến bên người Lục Cảnh Kiều, nghẹn ngào nói, "Đều tại anh! Nếu không phải đứa con hoang như anh, ông nội sẽ không mắng tôi như vậy! Lục Cảnh Kiều, anh đắc ý cái gì!? Anh cũng đừng quên! Tất cả của anh bây giờ, rốt cục là ai đưa cho anh! Là Lục Thị! Nếu không phải ông nội thương anh lẻ loi một mình, mới đem anh mang về nhà họ Lục, anh có tư cách gì mà ngồi ở chỗ này!?"
Lục Đình Hách tức giận đến đỏ mắt, ông đứng dậy, đi đến bên cạnh cô ta, giận dữ quát, "Lục Hàm Vân, mày quỳ xuống cho ông!"
Lục Hàm Vân khó có thể tin nhìn về phía Lục Đình Hách, không thể tin được ông nội luôn luôn yêu thương mình, thế nhưng lại bắt cô ta quỳ xuống?!
"Ông nội? Vì sao? Ông cứ phải bảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-hon-de-nhat-the-ky-ong-xa-hon-rat-sau/1902300/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.