Mà Mộ Niệm Đồng cũng không ngoại lệ, tầm mắt vô tình đảo qua lồng ngực anh, cơ bụng rắn chắc kia, trên mặt lại nóng bừng lên một trận!
Cô kháng cự, ngập ngừng nói, "Lục Cảnh Kiều, không cần như vậy......."
"Không cần thế nào?"
Đôi mắt Lục Cảnh Kiều hàm chứa ý cười, bắt được cánh tay đặt trong ngực anh, cùng cô mười ngón đan xen, hoàn toàn khóa chặt, không để cho cô đường lui.
Mộ Niệm Đồng tức giận nói, "Lục Cảnh Kiều, cửa không khóa, không phải anh cố ý chứ? Muốn cho người nào thấy chúng ta......"
Lục Cảnh Kiều dường như nắm bắt được trọng điểm chính, làm như không có việc gì mà hỏi lại, "Nói như vậy, tôi đóng cửa, là có thể muốn làm gì em thì làm sao?"
Mộ Niệm Đồng không còn từ nào để chống đỡ, cô thật sự nghi ngờ người đàn ông này cố ý, đây là nhà họ Lục, anh cũng dám làm xằng bậy?
Anh còn có cái gì không sợ hãi nữa đâu!
Cùng lúc đó, một nơi khác, trên ban công của khách sạn, Kiều Y nắm chặt di động, nhìn màn hình, không dám tin, điện thoại thế nhưng lại bị cắt đứt.
Cô ta quay đầu nhìn qua của sổ sát đất, nhìn phía trên giường, Lục Tuấn Ngạn vẫn đắp chăn nằm im, đôi mắt nhắm lại.
Vừa rồi vui vẻ với cô ta thật lâu, hai người trên giường mây mưa, gắn bó triền miên, người đàn ông này, cùng với cô ta bốn lần, mới bỏ qua cho cô ta, mây mưa chấm dứt.
Trong lòng Kiều Y lại vô cùng thỏa mãn, tinh lực hừng hực như thế, chứng tỏ mấy ngày cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-hon-de-nhat-the-ky-ong-xa-hon-rat-sau/1902303/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.