Vừa vào cửa, Cố Duy Nhất đã cảm thấy không khí trong nhà có cái gì không đúng, Cố gia gia dựa vào ghế sa lon gần cửa nhìn ra, cha Cố ngồi trên sofa vẻ mặt lạnh lùng. Trong bếp, mẹ Cố cùng bà nội thỉnh thoảng nói một câu, không khí đầy sự nghiêm túc.
Ngôn Mộc cũng cỗ bất thường này, để khóa xe xuống đi đến, nhìn cha Cố, "Cha, xảy ra chuyện gì?"
Cha Cố ngước mắt nhìn về phía Cố Duy Nhất, vừa tiếp xúc với ánh mắt cha mình, trong lòng Cố Duy Nhất cả kinh theo bản năng trốn ra sau lưng Ngôn Mộc, kéo vạt áo anh. Ánh mắt này của cha Cố quá quen thuộc, chỉ có khi Cố Duy Nhất phạm sai lầm lớn ông mới nhìn cô như vậy.
Bàn tay nhỏ của Cố Duy Nhất túm chặt vạt áo Ngôn Mộc, đầu suy nghĩ không ngừng, những ngày này cô cũng không làm sai cái gì.
Ngôn Mộc cảm nhận được Cố Duy Nhất thấp thỏm, vỗ vỗ bàn tay cô, "Ông, làm sao vậy?"
Cố gia gia hướng về phía cô nháy mắt ra hiệu, ho nhẹ một tiếng, "Nhất Nhất, nghe nói dạo trước cháu ra ngoài gây sự với người khác, có chuyện gì?"
Cố Duy Nhất trong lòng lộp bộp một tiếng, biết rõ chuyện xấu, kéo tay Ngôn Mộc, nhỏ giọng kêu, "Anh..."
Ngôn Mộc đến bên cạnh ghế sofa, Cố Duy Nhất nhắm mắt đi theo, tránh né ánh mắt của cha Cố, cha Cố thấy thế liền nhìn về phía Ngôn Mộc, "Chuyện này con cũng biết?"
Ngôn Mộc gật đầu, đưa tay bưng chén trà cho cha Cố và ông nội Cố, "Cũng chỉ là chuyện nhỏ, không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-lau-se-thanh-hon/1827074/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.