Hàn Vũ đi lên phía trước, cúi đầu hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu, sau đó từ trong lòng lấy ra huyễn thú mê linh, Hàn Vũ cũng nghĩ sẽ tìm một cái hộp gấm bỏ vào, nhưng tìm hoài không thấy cái nào phù hợp, liền quyết định cứ xuất ra như thế, nhưng lại dẫn đến người không biết chê bai.
"A, hoàng hậu tỷ tỷ, lễ vật Hàn gia thật sự là không bằng mọi năm nha, năm nay chỉ đưa tới một lọ nước nhỏ, thật sự là keo kiệt, nếu Hàn gia thật sự khó khăn như thế, có thể nhờ Lạc gia giúp đỡ nha" Lạc thục phi đợi cơ hội để cười nhạo hoàng hậu một phen, tuy nhiên hoàng hậu cũng không có nhìn Lạc Thục phi, để cho bà ta tự biên tự diễn.
"Di nương, đây là lần đầu tiên Vũ nhi tham gia sinh thần của người, huyễn thú mê linh này là do phụ thân tặng cho người, chúc người sinh thần vui vẻ, vĩnh viễn vui vẻ"
Thời điểm Hàn Vũ lấy ra huyễn thú chi linh cũng không có mấy người biết, nhưng thời điểm nàng nói ra tên lễ vật, tất cả mọi người ngồi ở đây đều đồng loạt đứng lên nhìn về phía nàng, toàn trường lạnh ngắt như tờ.
"Huyễn thú..Huyễn thú mê tinh, Vũ nhi, ở đây ngươi có được?" Hoàng hậu không dám tin.
"Di nương, chỉ cần nó có thể giúp cho người là tốt rồi, cần gì phải hỏi xuất xứ của nó đâu, huyễn thú mê tinh nhất định là được lấy ra từ cơ thể của huyễn thú" Hàn Vũ cũng không muốn nói cho bọn họ biết huyễn thú mê tinh từ đâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-nhi-phuc-hac-cua-yeu-nghiet/2038642/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.