Các cô cậu thanh niên kia cuối cùng được đưa về đồn. Về đồn sẽ biết bọn họ có hút m a túy hay không, không cần phải ầm ĩ ở đây. Là người báo án, Dương Quỳnh cần phải đi theo cho lời khai. Cô bảo Tề Duyệt và Liễu Du đưa Thẩm Thu Hoa về khách sạn trước.
"Chị cẩn thận đó." Thẩm Thu Hoa dặn dò rồi rời đi.
Dương Quỳnh rất thích điểm này ở nàng. Khi cô thật sự có việc, nàng sẽ ủng hộ, dù lo lắng nhưng vẫn im lặng.
Cô vào sở Cảnh Sát, cô cảnh sát họ Khổng lấy lời khai của cô.
Cảnh sát Khổng hỏi: "Sao cô biết bọn họ dùng hàng cấm?"
"Tôi ngửi thấy." Dương Quỳnh trả lời. Cô không muốn để lộ Liễu Du.
"Ngửi thấy?" Cô cảnh sát nhíu mày: "Cô có thể đoán được sao?"
Dương Quỳnh gật đầu: "Tôi từng nhập ngũ, làm nhiệm vụ phòng chống m a túy ở biên giới Vân Nam nên rất quen mấy món đó."
Cảnh sát Khổng lại nhìn Dương Quỳnh. Nàng biết cô này là diễn viên, nghe nói thân thủ rất tốt. Không ngờ là lính xuất ngũ vậy nên thân thủ mới lợi hại như vậy.
"Cô bên đội nào?"
Dương Quỳnh nhướng hỏi lại: "Việc này thì liên quan gì đến chuyện hôm nay?"
Cảnh sát Khổng xin lỗi cười đáp: "Không liên quan, tôi chỉ tò mò cô có thể không trả lời."
"Tôi bên bộ đội đặc chủng. Không tiện lộ phiên hiệu." Thật ra Dương Quỳnh nói đến đây đã gần như nói rõ thân phận của mình. Cô không phải kẻ vô danh, chỉ cần chú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-cu-lieu/2731692/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.