Lúc các nàng tới Ngu Ninh mới xuống giường, đang rửa mặt, động tác không nhanh không chậm.
"Ôi chao, tiểu tổ tông của ta, sao con mới dậy vậy, Lương Đức công công đã đợi bên ngoài một lúc rồi, con cũng nhanh lên một chút, để tâm vào."
Ngu Ninh nghe xong cũng không vội vàng, vẫn chậm rì rì, "Nương, Lương thái giám tới đón Tiểu Bảo, con không đi đâu, Bệ hạ để Lương Đức đón Tiểu Bảo tới mã trường chơi, con theo sau chắc chắn rất kỳ quái, không chừng còn bị người ta nói ra nói vào."
Nghĩ kỹ cũng có lý, nhưng con mình cứ thế bị mang đi, sao có thể không có người nhà ở bên cạnh trông nom, ai biết Thiên tử có phải là người bình thường không, dù sao vô thân vô cớ yêu thích tới kỳ lạ.
Hoắc thị thực sự không yên tâm để cháu gái ngoại đi như vậy, cho dù người này là thiên tử đương triều cũng không được, "Đến lúc đó con cứ đứng xa xa nhìn là được, trong chuồng ngựa hoàng gia không có người ngoài, sẽ không có lời đồn đại gì truyền ra ngoài đâu, nương chỉ là không yên tâm Tiểu Bảo, đứa bé còn quá nhỏ, dù thế nào cũng không thể tự mình ra ngoài."
Ngu Ninh gật đầu, coi như đồng ý.
A Nương lo lắng như vậy cũng là lẽ đương nhiên, dù sao bà ấy cũng không biết Tiểu Bảo và Thẩm Thác là cha con ruột.
Hoắc thị lại không yên tâm dặn dò Ngu Ninh vài câu, sau đó tự mình đưa con gái và cháu gái ngoại ra cửa, khách sáo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-cua-hoang-de/1163924/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.