Hai mắt Tạ Doanh Xuân lập tức tối sầm lại.
Còn tưởng tam tỷ định nói ra chuyện gì kinh ngạc, hóa ra chỉ là hương an thần, chán thật, chỉ là hương an thần, sao phải nghĩ lâu như vậy, thật là cố chấp.
Một lát sau, tiếng thái giám thông báo vang lên, mọi người cúi người hành lễ.
“Bái kiến Bệ hạ, bái kiến thái hậu nương nương.”
Thiên tử và thái hậu cùng đi vào điện Cảnh Phúc.
Theo một tiếng “bình thân” nhàn nhạt, mọi người từ từ đứng dậy, ngồi xuống chỗ của mình, ngẩng đầu nhìn lên đài cao.
Cái nhìn này, rất nhiều người ngây ra, kinh ngạc nhìn bé gái được thiên tử dắt, ngồi ngay cạnh ngự tọa.
Bé gái này là ai?! Vậy mà được thiên tử dẫn theo tham dự yến tiệc, còn cho ngồi bên cạnh, dáng vẻ quan tâm.
Trong lúc nhất thời, trong lòng rất nhiều người nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, bé gái này chẳng lẽ là công chúa do thiên tử và cung nữ nào đó sinh ra? Đây là dẫn tới để chính danh sao?
Thái độ khác thường của thiên tử và nét tương đồng trên khuôn mặt của bé gái, khiến mọi người đều tự vẽ ra trong đầu một vở kịch lớn về cung nữ thượng vị hoặc xuất tuần lưu tình, ai cũng thích hóng chuyện, thích xem những chuyện cẩu huyết ly kỳ, đặc biệt là chuyện của thiên gia.
Thiên tử xưa nay không gần nữ sắc, vậy mà lại có chuyện như vậy?
Trong tiếng xì xào bàn tán, chỉ có một số nữ quyến qua lại với Tạ gia nhíu mày, nhận ra bé gái này chính là cháu ngoại của phủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-cua-hoang-de/812408/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.