Nhìn xuống nơi vách núi sâu thẳm, cảnh vật hư ảo, không thấy đáy, chẳng khác nào vực sâu vạn trượng.
Kỳ thực sau lưng chính là sương mù dày đặc, cùng cổ thụ cao ngút trời xanh, rậm rạp tươi tốt bên trong Mê Vụ sâm lâm, bởi vì nhân loại thường không bước tới chốn này, nên thực vật ở đây cũng cao lớn, tươi xanh khác thường.
Lão nhân mặc áo choàng nhìn Tô Lăng Trạch trên người luôn tản mát ra hơi thở uy hiếp đang đi đằng trước, trong lòng dâng lên một nỗi bất đắc dĩ cùng khổ tâm. :
Điện hạ năm nay cũng chỉ mới hai mươi bốn, nhưng lại một thân võ nghệ bất phàm, sợ rằng cả trong Ảnh Lâu, cũng không có kẻ nào là đối thủ của người.
Thiên phú như vậy hắn cũng không theo kịp, nói không chừng chưa đến lúc, thì Điện hạ cũng không cần tới mình bảo vệ.
Trong mắt người ngoài, Vương Gia chẳng qua chỉ là kẻ nhàn hạ vô sự, nhưng bọn họ không biết rằng, có rất nhiều chuyện đều là do Điện hạ yên lặng thao túng ở đằng sau, người trầm tĩnh cùng khôn ngoan như vậy thật khiến hắn kinh hãi, cũng rất khâm phục.
Nhưng mà, cho dù có thực sự mạnh mẽ, cũng không thể cứ như vậy cậy mạnh mà xông loạn chứ, trong lòng hắn vô cùng bất đắc dĩ.
Ở Mê Vụ sâm lâm mấy ngày nay, Điện hạ vì tìm nữ nhân kia mà chỗ nào cũng dám xông, đã nhiều lần xông vào địa bàn của dã thú, thiếu chút nữa là bị dã thú quần công (tấn công tập thể).
Dưới tình huống như vậy, cho dù có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-cua-vuong-ai-phi-thieu-quan-giao/1936361/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.