“Mau đuổi theo.”
Bóng dáng vừa động, Khúc Vô Nham, đám người
Dương Thành, không chút nghĩ ngợi vội vàng lao
tới hướng Quân Lam Tuyết biến mất, không quan
tâm bầy sói có phát hiện họ hay không, rất sợ nếu
chậm một bước Quân Lam Tuyết sẽ xảy ra chuyện.
Tốc độ bầy sói rất nhanh, chạy được một lúc, trên
trán Quân Lam Tuyết đã rịn mồ hôi, quay đầu lại
nhìn, bầy sói vẫn tiếp tục đuổi theo phía sau,
lông mày nàng nhíu chặt hơn, xem ra phải tìm
một chỗ để trốn, nếu không đợi đến lúc thể lực
hao hết, thì chỉ có thể chờ chết thôi.
Nghĩ vậy, nàng đột nhiên thả chậm bước chân,
ánh mắt rơi vào một sơn động không xa, cái sơn
động này cao khoảng ba trượng, chính giữa đặt
một tảng đá thật lớn, trên tảng đá còn có một
hang nhỏ, xem ra chỉ có thể đến nơi đó tránh
trước một lúc thôi.
Ý định bách chuyển thiên hồi (trăm lần nghĩ
ngợi),Quân Lam Tuyết không nghĩ ngợi nữa, đột
nhiên tốc độ tăng nhanh hơn, chạy về hướng sơn
động.
Sơn động cao ba trượng, từ xa nhìn chẳng cao
lắm, nhưng đến gần mới phát hiện muốn đi lên
cũng không phải dễ dàng như vậy, nhưng mà
Quân Lam Tuyết không thể lãng phí thời gian để
trèo lên, vội vàng do dự một chút, nàng đột nhiên
lấy ra một thanh chủy thủ,
chủy thủ này là Khúc Vô Nham khi thấy chủy thủ
mà nàng mang theo bên mình đã đánh mất, lại
lần nữa cho nàng một thanh để phòng thân, đem
chủy thủ cố định vững vàng trên vách đá của sơn
động, sau đó mượn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-cua-vuong-ai-phi-thieu-quan-giao/1936365/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.