Thấy Khúc Vô Nham, Quân Lam Tuyết chợt cảm thấy lúng túng, nàng đang một lòng một dạ đắm chìm trong cuộc nói chuyện với Quân Mạc Thiên, không biết Khúc Vô Nham rốt cuộc đã tới bao lâu rồi.
Nhưng mà, nếu hắn đã nói như vậy, hẳn là lúc đứng ở khúc quanh đã nghe thấy việc nàng cự tuyệt hôn sự rồi?
Trong lòng nàng hơi chột dạ, đột nhiên không biết làm thế nào để đối mặt với Khúc Vô Nham.
Khúc Vô Nham cũng rất tự nhiên, giống như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nói: "Tuyết Nhi, lần này tới Thiên Sơn, cần phải chuẩn bị một chút, hiện tại nàng có rảnh rỗi không?"
Hắn nhìn Quân Lam Tuyết, Quân Lam Tuyết lại nhìn Quân Mạc Thiên, có rảnh rỗi hay không thì chỉ có gia chủ mới có quyền quyết định.
Quân Mạc Thiên có vẻ đã nghĩ ra điều gì đó, khẽ thở dài một tiếng, "Thôi, chuyện của các con, cha cũng không nên nhúng tay vào, tự quyết định đi."
Dứt lời, ngẩng đầu ra hiệu cho Thủy Nhược đang ngồi bên cạnh, thúc giục nàng không nên mò mẫm tham gia ở chỗ này, để cho hai người bọn họ tự nói chuyện, sau đó chắp tay rời đi.
Thủy Nhược bĩu môi, nàng mới lười quản mấy chuyện phiền hà này thì có.
Đứng lên, duỗi thẳng lưng, "Ai ui, thắt lưng của ta, hai người các ngươi tự nhiên đùa giỡn nha, lão nương phải đi ngủ một giấc cho thống khoái cái đã, không tiễn, không tiễn."
Nói xong, thoải mái xoay người rời đi, để lại không gian cho bọn họ.
Hai người kia vừa đi, cảm giác chột dạ, lúng túng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-cua-vuong-ai-phi-thieu-quan-giao/1936450/quyen-2-chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.