Phượng thành là một nơi rất phồn vinh, xung quanh có rất nhiều thành nhỏ.
Đã nhiều ngày, ba người Quân Lam Tuyết, Khúc Vô Nham và Thủy Nhược ngựa không ngừng vó đi đến Thiên Sơn, càng đến gần liền phát hiện địa thế ngày càng cao, núi cao hiểm trở xuất hiện ngày càng nhiều khiến cho đường đi của bọn họ gặp không ít khó khăn.
Thật vất vả mới đi qua được núi cao, gặp được một thành trấn lớn, Quân Lam Tuyết và Thủy Nhược liền nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc đêm nay các nàng không cần phải ngủ ở trên cây.
Đến Phượng thành thì trời đã tối nhưng trên mặt ba người không có chút thần sắc mệt mỏi, nhất là Thủy Nhược, ngược lại dường như còn rất hưng phấn. Điều này làm cho Quân Lam Tuyết cảm thấy kinh ngạc, xem ra Thủy Nhược còn có một thân võ công không thể coi thường.
"Sắc trời đã tối, nếu đã đến Phượng thành chúng ta hãy nghỉ lại ở đây một đêm đi." Khúc Vô Nham đề nghị.
Quân Lam Tuyết và Thủy Nhược cũng không có ý kiến, vì thế dùng tốc độ nhanh hơn, đi về hướng Phượng thành.
Khúc Vô Nham mỉm cười, luôn đi theo bên cạnh Quân Lam Tuyết.
"Đứng lại!" Còn chưa đi ra khỏi cánh rừng, đột nhiên một đạo âm thanh hung thần ác sát vang lên, lập tức xuất hiện hơn mười người che mặt, ngăn cản đường đi của bọn họ.
"Đường này là ta mở! Các ngươi nếu muốn đi qua, dù sao cũng phải biết điều một chút? Mau đưa tiền cho ta . . . . . ."
Đây là. . . . . . Cường đạo?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-cua-vuong-ai-phi-thieu-quan-giao/1936458/quyen-2-chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.