"Nhưng mà. . . . . ." Chưởng quầy đột nhiên mở miệng, cẩn thận nói.
"Còn chuyện gì nữa?." .
"Còn tiền rượu và thức ăn. . . . . ." Nàng định không trả tiền sao?
". . . . . ." Khóe miệng Thủy Nhược run rẩy, hắn thật đúng là không sợ chết. . . . . . Nàng hưng trí bừng bừng, mở miệng hỏi: "Xin hỏi chưởng quầy, tổng cộng bao nhiêu tiền?"
"Bảy trăm ba mươi bốn lượng. . . . . ."
Chậc, thật đắt, cái này mà là rượu ngon, tại sao nàng uống không cảm thấy nó ngon chút nào? Quân Lam Tuyết cau mày.
Khúc Vô Nham cười cười, từ trong lòng ngực lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng, đưa cho chưởng quầy, mỉm cười nói : "Đây, thật xấu hổ, tính tình vị bằng hữu này của ta có chút không tốt, thỉnh thoảng có chút xúc động, vừa rồi có nhiều điểm đắc tội, xin chưởng quầy đừng để ý."
Chưởng quầy nước mắt lưng tròng, nhìn Khúc Vô Nham, thầm nghĩ: thiếu gia, ngài xác định vị bằng hữu kia của ngài chỉ là ‘thỉnh thoảng có chút’ xúc động sao? Người thỉnh thoảng có chút xúc động sẽ đem hung khí đặt trên cổ người khác sao?
Cầm lấy ngân phiếu một ngàn lượng, chưởng quầy cũng không muốn ở lại, lập tức xoay người, rời đi ghế lô dành cho khách quý, chỉ sợ muộn một bước, sẽ mất thêm không ít bạc.
Chưởng quầy vừa mới bước ra cửa, phía sau truyền đến âm thanh lành lạnh của Quân Lam Tuyết: "Nhớ thối tiền lẻ, hai trăm sáu mươi sáu lượng."
Chưởng quầy: " . . . . . ."
Khúc Vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-cua-vuong-ai-phi-thieu-quan-giao/1936468/quyen-2-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.