Điều kiện chữa bệnh ở cổ đại rất kém, miệng vết thương rất dễ bị nhiễm trùng, lại không có chất kháng sinh penicillin hay thuốc hạ sốt, đại phu lại không biết khâu miệng vết thương, chỉ biết châm cứu nên không thể chữa khỏi được.
Ở thời cổ đại, một mũi tên nho nhỏ cũng lấy đi vô số mạng của các tướng sĩ.
Ngay cả Hán Cao Tổ Lưu Bang và Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa đều chết vì bị trúng tên, nói gì người thường.
Hệ thống chữa bệnh của nàng có đủ các loại thuốc, còn có túi máu và các loại dao phẫu thuật, nếu nàng ra †ay có khi Mạch Trúc có thể được cứu.
Nhưng nghĩ đến việc Mạch Trúc là đệ đệ của Mạch Ly, nàng lại không muốn cứu.
Nàng vẫn chưa quên lúc nàng bị đánh, Mạch Ly đứng coi bên cạnh.
Nhưng nghĩ đến việc đây là một mạng người, trái tim nàng lại co rút lại.
Nàng là một bác sĩ, trời sinh có sứ mệnh chữa bệnh cứu người, chưa bao giờ thấy chết không cứu, vừa thấy có người bị bệnh, nàng lại muốn chữa khỏi cho người ta, nếu không sẽ cắn rứt lương tâm.
Nàng nói với Phượng Nhi: “Phượng Nhi, ngươi đỡ ta lên, chúng ta đi đến xem Mạch Trúc.”
“Nương nương, vương gia có lệnh cấm túc, không cho người đi ra khỏi Phi Nguyệt Các, nếu người bước ra khỏi đây, ngài ấy sẽ tức giận.” Phượng Nhi lo lắng nói.
Không gặp phải vương gia thì tốt, nếu gặp phải sẽ rất khó xử.
Vân Cẩm Nguyệt nói: “Không sao, ngươi đỡ ta đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-ngao-man-cua-vuong-gia/692201/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.