Sáng hôm sau, Tuyết dậy rất sớm, ngắm khung cảnh mặt trời mọc ở rừng,( thực chất chỉ do thối quen, nàng không thể ngủ nướng trong buổi sáng khi con dao đang cờ trước cổ). Nhìn sang nhóm người Bạch Thiên Di, giờ thì nàng cũng không có tâm phá giấc ngủ của họ, nhìn xuống dòng nước trong vắt kia, đứng dậy rời đi
_cô nương..._nàng định rời đi sao?
_có duyên sẽ gặp_quay đầu cười nhẹ nhìn hắn rồi ấn gót chân biến mắt
_....._chỉ mới gặp, không thể nhìn thấy khuôn mặt nhưng lại nhìn thấy nụ cười cùng đôi mắt như ngọc kia, có lẽ có duyên sẽ gặp...bất giác khóe miệng nhẹ cong lên một đường tuyệt mĩ
_công tử..._lúc này hai người kia cũng thức, đưa mắt nhìn xung quanh nhưng lại thiếu một người...
_tỉnh rồi, mau sửa soạn về thôi_Thiên Di không nói thêm phất tay, nhưng mắt vẫn hướng về phía người nào đó đã rời đi “có duyên sẽ gặp”
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......phân cách.... ...... ...... ...
Đi trên đường lớp gạch trong phủ, thật không ngờ gia tộc họ Nguyệt lại giàu có đến như vậy; nơi nào cũng là vàng là bạc, ngay cả cây cỏ, bùn đất cũng là loại quý hiếm. Đường trong phủ như mơ cung (8.8|||||),nếu ‘ thế trận’ này ở địa cầu có thể làm khu du lịch rất ăn khách nha, nơi này đi đâu cũng gặp nô tì quân lính xung quanh( chạng vạng: đây chưa phải hoàng cung mà T~T * đang trong công cuộc tìm nhân vật chính*)... .....Trên một cành cây cổ thụ, một bóng nha đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-ngao-the-nguyet-hoa-tuyet/451731/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.