Thu xếp xong công việc ở Lâm thành, mọi người tiếp tục lên đường.
Trong xe, Mộ Tịch Dao mềm mại dựa vào Tông Chính Lâm chợp mắt, cảm thấy được hắn ôm rất thoải mái, đang là tháng mười, hai người ôm ấp cũng không thấy nóng. Xe ngựa vững vàng chạy về phía trước, Tông Chính Lâm một tay ôm người ngọc, một tay xuyên vào mái tóc dài rối tung sau lưng nàng, thật mềm mại mượt mà, đầu ngón tay hắn có chút quyến luyến loại cảm giác mát mẻ nơi đầu ngón tay này.
Nhìn nàng nhắm mắt hưởng thụ, Tông Chính Lâm cúi đầu nhẹ nhàng chạm vành môi, đầu lưỡi liếm nhẹ khiêu khích, rồi thấy nàng mở đôi mắt mê man mênh mông, rất là bất mãn nhìn mình. Đáng tiếc ngay cả khi thỏ trợn mắt thì vẫn luôn bị bắt nạt, mặc dù nàng đã kháng nghị bao nhiêu lần, nhưng vẫn chỉ đành chịu đựng, bị Tông Chính Lâm bá đạo đánh thức.
”Điện hạ ~~” giọng nói của nàng hơi khàn khàn.
”Ừ. Sắp tới rồi.” Tông Chính Lâm đang chờ giây phút nhìn mắt Mộ Tịch Dao sáng lên.
Quả nhiên, ánh mắt của tiểu nữ nhân lập tức phát sáng, một đôi mắt sáng vừa đẹp vừa trong suốt, ướt át mọng nước.
Mộ Tịch Dao vội ngồi dậy, vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, cửa thành Huệ Châu quả nhiên đã hiện ra ngay trước mắt.
Cánh tay của Tông Chính Lâm duỗi ra, kéo nàng trở về: ”Đợi thêm một lát nữa.” Hắn lấy chiếc gương từ chiếc hộp nhỏ bên cạnh đưa cho Mộ Tịch Dao.
Mộ Tịch Dao khó hiểu cầm gương nhìn vào, thật là, đôi môi hồng hồng, còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-triem-y/2084686/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.