“Đều tại ngươi.” Vân Hiên trừng mắt nhìn Tư Tuyết, thấp giọng nói.
Nghe Vân Hiên nói vậy Tư Tuyết lập tức bất mãn, trừng mắt lại với hắn ta.
“Sao lại trách ta chứ? Nếu ngươi không hét lên thì ta đã...” Tư Tuyết phản bác được một nửa lại yên lặng không nói.
Vân Hiên bực bội nắm tóc, tiếp tục cúi đầu đứng đó.
Tư Tuyết phồng má, cả khuôn mặt thể hiện sự khó chịu, cảm giác này khiến nàng thấy như đang bị phạt đứng vậy,
Được rồi, đúng là nàng đang bị phạt đứng.
“Vân Hiên.” Tư Tuyết mấp máy môi, uể oải gọi Vân Hiên.
“Cái gì?” Vân Hiên thoáng nhìn Tư Tuyết, tức giận hỏi.
Tư Tuyết bĩu môi, vốn đang đứng nghiêm lại sụp xuống trong nháy mắt, nàng yếu ớt ngã trái ngã phải như cả người đều không có xương.
“Đứng kiểu gì thế, đứng nghiêm đi!” Vân Hiên lườm Tư Tuyết, ghét bỏ nói.
Tư Tuyết nặng nề thở dài, vẫn cứ ngã trái ngã phải không đứng vững.
“Mệt mà.” Tư Tuyết phàn nàn: “Chủ tử không bảo chúng ta đứng, hắn chỉ bảo chúng ta cút ra ngoài thôi mà.”
“Nên?” Vân Hiên liếc nàng một cái.
“Nên chúng ta không cần đứng đâu.” Tư Tuyết nghiêm trang nói.
Vốn dĩ Quyền Mạch Ngự chưa hề bắt họ đứng, sao nàng phải đứng chứ, đều tại tên Vân Hiên này, vừa ra đã dắt nàng đứng ở đây.
Đúng là, vừa mới sáng sớm đã không để người ta nghỉ ngơi rồi.
Vân Hiên lại lườm Tư Tuyết lần nữa khiến cho Tư Tuyết ù ù cạc cạc.
“Vậy chủ tử có bảo chúng ta cút ra đây đâu, sao ngươi lại ra đây?” Vân Hiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/2159814/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.