Phượng Thiển thật sự ngây dại, tràn đầy ngạc nhiên nhìn bàn tay khớp xương rõ rang trước mặt, màu da trắng, làm cho hắn thoạt nhìn có chút đơn bạc suy nhược, nhưng cũng ấm áp.
Hắn nói với nàng, sẽ cho nàng tất cả, bao gồm tâm một người, không phân cách.
Kỳ thật từ lần đầu tiên nàng gặp Quân Mặc Ảnh, nàng cũng đã không mong đời "Cả đời một người một đôi". Nhưng không nghĩ tới, hiện tại nhưng lại có một người đứng trước mặt nàng, đồng ý hứa hẹn với nàng như thế, mà người này lại là thái tử một quốc gia.
Trong điện mọi người cũng không dám hút khí, ai cũng biết, lúc này đế vương đang nổi cơn thịnh nộ.
Nam Cung Thái tử dám ra điều kiện mê người như thế ở Đông Lan, Phượng tiệp dư chỉ là Tiệp dư, đến Việt Nam, thì là Thái Tử phi duy nhất, Hoàng Hậu duy nhất.
Như thế, không phải đáp án của Phượng tiệp dư đã muốn rất rõ ràng sao.
Nhưng cố tình, nữ nhân này cũng là người đế vương không muốn buông tay.
Thái Hậu cũng gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Thiển, trong lòng mang theo vài phần khẩn trương và không yên.
Đã bao lâu chưa từng có cảm giác này!
Từ lúc tân hoàng đăng cơ, từ lúc xã tắc an ổn, tuy tiền triều hậu cung vẫn có một hai người bụng dạ khó lường, nhưng bà lại không vì thế mà lo lắng. Bởi vì bà biết con trai bà có thể giải quyết việc này.
Nhưng lúc này đây, bà lại khẩn trương bởi vì thái độ của nhi tử bà đối với Phượng Thiển không giống người thường,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/412747/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.