Trên bầu trời đột nhiên có tuyết rơi, từng cái to như lông vũ trắng xóa bay lả tả xuống.
Trước điện Thừa Đức điện, rộn ràng nhốn nháo vây quanh một đám người.
Không chỉ có Quý Bá Thiên và Hi phi là hai đương sự ở đây, cung nhân các cung các điện cũng chia ra đứng xung quanh, còn về chủ tử của bọn họ, đế vương cũng không hạ lệnh bắt các nàng nhất định đến. Nhưng ai cũng biết, nhóm nô tài chính là người truyền lời trong cung, một khi có tin tức gì truyền vào lỗ tai bọn họ, chủ tử của bọn họ không có khả năng không biết.
Hi phi bị thị vệ áp quỳ xuống, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt còn toát ra một chút cừu hận mà tàn nhẫn.
Bởi vì không ngừng giãy dụa, quần áo và tóc của nàng đều rối loạn, trên người dính không ít bông tuyết và cỏ dại, làm sao còn có dáng vẻ cao cao tại thượng ngày thường, rõ ràng là mười phần bẩn uế không chịu nổi, chọc người ghét, thoạt nhìn thậm chí còn không bằng cung nữ kia.
Mà ở bên cạnh nàng, Quý Bá Thiên lại giống như chó nhà có tang, răng cửa bị đánh rớt, đầu lưỡi bị cắt, miệng đầy máu. Dưới trời rét lạnh, hắn lại chỉ mặc một kiện áo trong mỏng manh, trên người nhìn như hoàn hảo không tổn hao gì, không đứt tay cũng không đứt chân, nhưng dưới thân máu tươi nhiễm đỏ nền tuyết trắng xóa.
Cứ như vậy quỳ trong trời gió lạnh đầy tuyết, cả người Quý Bá Thiên run không ngừng, cũng không biết là đau hay là lạnh. Miệng còn thường phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/412829/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.