Đoan vương phi cả kinh, vội nói: “Diệp Lăng không dám."
Xem ra, Thái Hậu đối với Thiển phi cũng không vừa lòng lắm, nàng cũng không thể nghịch ý tứ Thái Hậu.
"Diệp Lăng tin tưởng, mặc kệ Thái Hậu nói cái gì, đều là vì tốt cho Diệp Lăng. Cho nên xin Thái Hậu yên tâm, Diệp Lăng lập tức đi cung Phượng Ương cầu Thiển phi nương nương khoan thứ." Nàng cẩn thận nói.
"Được. Ai gia biết, Lăng nhi là người nhu thuận." Thái Hậu vừa lòng gật đầu, trên mặt khôi phục mỉm cười.
"Ai gia nói với ngươi bao nhiêu lần, lúc không có người ngoài thì gọi ai gia là gì, sao luôn làm trái lời ai gia vậy."
Đoan vương phi không dám cãi lại, nhẹ nhàng nói câu: “Đa tạ dì, Diệp Lăng đã biết."
"Nếu muốn đi cung Phượng Ương, vậy nên đi sớm đi. Nếu chậm chút nữa, đến giờ Thiển phi và Hoàng Thượng dùng bữa tối, ngươi đến cũng không thích hợp."
Đoan vương phi đi từ cung Phượng Minh đến cung Phượng Ương, dọc theo đường đi, trong lòng đều lo sợ bất an, chỉ sợ Thiển phi không chịu tha thứ nàng.
Nếu không chịu, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Vương gia và Hoàng Thượng có cảm tình tốt, nếu Thiển phi nói bậy về nàng ở trước mặt Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng càng thêm không hài lòng với nàng, nếu Hoàng Thượng nói gì ở trước mặt Vương gia, vậy nàng….
Ai, Vương gia vốn không thích nàng, cứ như vậy, địa vị của nàng ở trong lòng Vương gia chẳng phải lại xuống dốc không phanh sao!
Đoan vương phi thầm nghĩ, vẫn nên lấy lòng Thiển phi mới được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/412864/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.