Phượng Thiển tránh tránh, không tránh được, nhíu mi quay đầu nhìn hắn: “Hoàng..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên lực đạo trên cổ tay nàng biến thành sức kéo, kéo cả người nàng vào trong lòng hắn.
Phượng Thiển không biết nam nhân này dùng công phu tà môn gì, nhìn qua hắn không nhúc nhích, giống như chính nàng chủ động hiến thân qua.
Bà nội nó, Uyển tần còn ở đây!
Phượng Thiển cắn chặt răng, khóe miệng không ngừng run rẩy, liều mạng hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng khống chế được tính tình mình, không tuôn ra lời khó nghe trước mặt Uyển tần.
"Hoàng Thượng, nô tì muốn đi pha trà." Phượng Thiển cố gắng nhếch khóe miệng, nở một nụ cười vô cùng sáng lạn.
Quân Mặc Ảnh thản nhiên "Ừ" một tiếng, ôm thắt lưng của nàng xoay một cái, đi đến chỗ nàng vừa ngồi.
"Vậy pha đi." Hơi dùng sức trên thắt lưng nàng, ôm nàng ngồi trên ghế đá, sau đó mới nhướng mi nhìn Uyển tần một cái: “Ngươi cũng ngồi đi."
"Vâng, đa tạ Hoàng Thượng." Uyển tần vội vàng ngồi xuống, cẩn thận hết sức.
Phượng Thiển mấp máy miệng, thở ra một hơi, muốn kéo đôi tay trên thắt lưng xuống, nhưng khí lực của nàng không bằng một người nam nhân, huống hồ còn phải chú ý để động tác không bị Uyển tần nhìn thấy, vì thế có chút khó khăn.
Rốt cục, nàng vẫn không giãy dụa nữa, nói thẳng: “Hoàng Thượng, ngài ôm nô tì như vậy, nô tì không có cách động."
Từ khi vừa mới bắt đầu, nàng vẫn gọi là "Hoàng Thượng", tự xưng là "Nô tì", tuy rằng nghe vào lỗ tai Uyển tần vô cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413012/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.