Phượng Thiển cười lạnh: “Nếu bàn về dáng vẻ ngây thơ, mị thái, có chỗ nào ta có thể so với được với Hoàng Thượng ngài?!"
Nàng dột nhiên nâng mặt nam nhân lên, khó khăn sờ soạng một phen. Ở trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, nở nụ cười sâu như ánh sáng ngọc: “Chậc chậc, làn da bóng loáng nhẵn nhụi này, dung mạo quốc sắc thiên hương này, đừng nói là nam nhân, liền ngay cả ta là nữ nhân nhìn cũng không khỏi chảy nước miếng!"
Bỗng dưng sắc mặt Quân Mặc Ảnh đen.
Mình nàng chảy nước miếng còn chưa tính, cái gì gọi là "Đừng nói là nam nhân."
"Chảy nước miếng phải không?!" Quân Mặc Ảnh hí mắt, Phượng Thiển liền nhìn thấy môi mỏng của hắn mở ra đóng lại, đột nhiên, toàn bộ thân thể bị hắn ôm lấy, chỉ có một câu quanh quẩn bên tai.
"Nếu Thiển Thiển gấp như thế, ngay cả nhìn trẫm đều có thể chảy nước miếng như vậy, trẫm sẽ thanh toàn nàng."
"…."
Phượng Thiển sửng sốt một lát, sau khi phản ứng lại, lập tức giãy dụa rống to: “Quân Mặc Ảnh, ngươi đồ lưu manh, ai gấp hả? Ngươi mau buông ta xuống."
Quân Mặc Ảnh cười một tiếng: “Không buông. Trẫm cũng không thể không công gánh chịu tội danh lưu manh này."
Đờ mờ!!
Phượng Thiển lập tức thay vẻ mặt lấy lòng cười, giọng điệu mềm mại: “Không không không, ta là lưu manh, ta mới là lưu manh! Ngài là hoàng đế bệ hạ phong thái thanh nhã, nổi bật bất phàm, sao có thể là lưu manh, đúng không?"
"Ừm." Quân Mặc Ảnh nhếch đuôi lông mày, mị hoặc cười: "Kia trẫm lưu manh cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413055/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.