Sắc mặt mọi người trở nên có chút vi diệu.
Xem ra Thiển phi cũng không hoàn toàn là người ngu ngốc, lúc trước biết bản thân phân vị thấp, không dám khiêu khích Hoa phi nương nương cao cao tại thượng, nay thân phận tương đương, mà đế vương lại thịnh sủng nàng, cho nên mới nói sự thật ra.
Nhưng mà cũng không trách được Thiển phi, ai bảo Hoa phi tự làm mình mất mặt, nói cái gì mà cùng nhau đón giao thừa.
Ánh mắt Thái Hậu lạnh lùng, mới vừa rồi thật vất vả dâng lên tia hảo cảm với Hoa phi nay không còn sót lại chút gì.
Một Phượng Thiển ngu xuẩn còn cũng chưa nói đi, nàng liền tự đào hố chôn mình.
"Cho nên ý của Thiển phi, ngày ấy là Hoa phi ngáng chân ngươi, cho nên ngươi mới có thể ngã sấp xuống?!"
"Thái Hậu, nô tì cũng không nói như vậy!" Trong nháy mắt, mắt Phượng Thiển ngập nước, vẻ mặt vô tội.
"Nô tì muốn nói, hôm đó nô tì không cẩn thận đạp Hoa phi một cước, Hoa phi hiểu lầm nô tì cố ý, cho nên giọng điệu không tốt lắm. Cho nên, nô tì vẫn nghĩ Hoa phi chán ghét nô tì."
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Vốn tưởng rằng, cái Phượng Thiển gọi là "Ủy khuất" là chỉ ngày ấy Hoa phi ngáng chân nàng. Thậm chí, ngay lúc vừa rồi, ngay cả Hoa phi cũng nói lại ngay lập tức, không kém lắm với việc không đánh đã khai. Nhưng không nghĩ tới, ngay vào lúc này, Phượng Thiển lại cho mọi người một "Kinh hỉ" lớn.
Rốt cuộc là nên nói Phượng Thiển rất giảo hoạt, hay là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413129/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.