Quân Mặc Ảnh nhíu mày: “Chứng lựa chọn khó khăn."
Phượng Thiển cười tủm tỉm chỉ vào đầu: “Đúng vậy, nhìn nhiều bộ đẹp mắt như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy chọn cái này vứt cái kia rất đau lòng sao?"
Đau lòng?!
Quân Mặc Ảnh đỡ trán, đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
"Có khoa trương như vậy sao?" Hắn xoa đầu Phượng Thiển, tùy tay chỉ vài bộ cho nàng: "Trẫm nhìn mấy bộ này đều rất tốt, đừng vì loại việc này mà phiền lòng. Không có người quy định ngày thường sẽ không được mặc cái gì, nếu thích, lúc trở về vẫn có thể tiếp tục mặc, được không?"
"Kỵ trang đương nhiên phải mặc khi ở trên lưng ngựa mới thể hiện tư thế oai hùng hiên ngang khí khái chứ." Phượng Thiển mếu máo, tuy rằng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy đề nghị của nam nhân này, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Đều do nam nhân này, nếu hắn không sai người ta làm nhiều như vậy thì tốt rồi.
Cũng do thượng y cục, bọn hắn không làm y phục xinh đẹp như vậy thì tốt rồi.
Phượng Thiển không nói gì nhìn trời, quên đi, hiện tại nàng đang tự làm mình phát điên.
"Chỉ bằng thân thể nhỏ bé này của nàng, còn muốn thể hiện tư thế oai hùng hiên ngang." Tầm mắt của Quân Mặc Ảnh đảo qua từ trên xuống dưới người nàng, cuối cùng nhếch môi, bật cười: "Huống chi, sao trẫm không biết Thiển Thiển biết cưỡi ngựa?!"
Phượng Thiển vốn định trả lời hắn một câu chuyện này ngươi không biết thì hơn.
Nhưng giây tiếp theo, đột nhiên nàng nở một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413169/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.