Khinh phi rất nhanh tiến vào dưới sự dẫn đường của tiểu thái giám.
Lần thứ hai tới nơi này, cảm giác trong lòng Khinh phi có thể nói khác nhau rất lớn.
Nói ngắn một chút —— khi đó Phượng Thiển còn có thể tươi cười chào đón nàng, mà bây giờ, lại chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái, nhíu mày nói: "Khinh phi nương nương, sao ta không nhớ rõ lần trước chúng ta còn có lời gì chưa nói xong?"
Khinh phi cười nhạt: "Đã như vậy, vì sao cho ta đi vào?"
Sắc mặt Phượng Thiển đổi một cái.
Khinh phi cười sâu hơn mấy phần, khóe mắt tràn đầy mị hoặc tư thái: "Phượng Thiển, không cần lừa mình dối người nữa. Thật ra thì ngươi cũng đã nhận ra, ta với ngươi nhất định là có quan hệ, đúng không?"
"Ngươi nói dối!" Phượng Thiển chợt bật dậy từ trên ghế.
Lúc này Đông Dương bưng nước trà đi tới, thấy thế, lập tức sải bước đi vào: "Nương nương, ngài thế nào rồi?"
Cùng lúc đó, nàng cau mày nhìn Khinh phi một cái.
Phượng Thiển lấy tay day day trán, thở ra: "Không có việc gì, chuyện Khinh phi nói với ta nghe rợn cả người, ta lập tức không thể tiếp nhận, không nhịn được bật dậy."
"Nương nương......"
Phượng Thiển không cho nàng bất kỳ cơ hội mở miệng, miễn cường nặn ra nụ cười: "Đông Dương ngươi đi ra ngoài đi, đóng cửa lại. Nơi này là cung Phượng Ương, ta có thể có chuyện gì? Chớ lo lắng vớ vẩn."
Đông Dương không thể làm gì khác hơn là lui ra ngoài.
Khinh phi vươn tay, làm như muốn đụng vào mặt Phượng Thiển, Phượng Thiển vội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413297/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.