Phượng Thiển kinh ngạc ngẩng đầu lên, động tác có chút khó khăn.
Không biết là ánh trăng hay là ngọn đèn dầu quá mức chói mắt, nàng luôn cảm giác tầm mắt mình có chút mơ hồ, thậm chí ngay cả ý thức cũng có chút hoảng hốt. Bóng dáng nam nhân vẫn cao lớn như trước, sải bước đi tới chỗ nàng, trừ giận, nàng còn nhìn được trên dung mạo tuấn tú quen thuộc một tia hốt hoảng và đau đớn.
Đau đớn này......
Đánh vào thân nàng, đau vào tim hắn?
Phượng Thiển cảm giác lời như thế quá mức chua xót, thế nhưng một khắc, nàng lại không khỏi dùng nó ở trên thân nam nhân này.
"Thiển Thiển......"
Một giọng nói run rẩy, đầy ắp cảm xúc phức tạp, Phượng Thiển nghe được cả trái tim cũng nhéo lại với nhau.
Mũi chua sót, nàng muốn khóc.
Nhưng nàng lại đột nhiên ngừng kích động lại.
Mới vừa rồi bị đánh rất đau, nàng rơi nước mắt. Bây giờ còn rất đau, thậm chí so mới vừa rồi càng thêm đau rát, nàng lại không dám rơi nước mắt, liền nửa câu uất ức oán trách cũng không dám nói.
"Thật xin lỗi, là trẫm đến chậm."
Âm thanh của hắn càng rung động hơn vừa rồi, thậm chí mang tới cảm giác khó nắm bắt.
Quân Mặc Ảnh ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí muốn đưa tay ôm nàng, nhất thời lại không biết nên xuống tay từ đâu, chỉ có thể đau lòng nhìn nàng như vậy.
Ánh trăng phủ xuống người nàng, giống như một búp bê đụng liền vỡ, khiến hắn không dám động.
Sắc mặt tái nhợt, không chói mắt; quần sam máu nhuộm, đỏ đến chói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413350/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.