Hắn thẳng thắn nhìn Thái hậu, trong mắt phượng thâm thúy như u đầm thoáng qua một tia lúc sáng lúc tối: "Mẫu hậu không cần phủ nhận điểm này. Trừ ngài muốn hãm hại Phượng Thiển, còn ai vào đây?"
"Tại sao hoàng thượng có thể nói ai gia như vậy!" Thái hậu gầm lên.
"Trẫm nói không đúng sao?" Quân Mặc Ảnh nhướng lông mày, môi mỏng tuấn mỹ chứa đựng nụ cười nghiêm nghị: "Nếu không, mẫu hậu nói cho trẫm, là nô tài nào không có mắt tới mật báo với mẫu hậu, nói Phượng Thiển là mật thám Tây Khuyết phái tới? Nô tài nào không có mắt nói trong cung Phượng Ương có chứng cứ Phượng Thiển tư thông với địch phản quốc?"
Thái hậu không biết là bị hắn chạm đến điểm đau gì, thân hình bỗng dưng chấn động.
Nhắm lại mắt, hồi lâu mới nhàn nhạt nói: "Ai gia chỉ là nhận được tin tức, về phần tin tức kia là từ đâu mà đến, ai gia cũng không rõ ràng."
"Mẫu hậu không rõ ràng lắm, vậy không bằng để trẫm nói cho mẫu hậu?"
Quân Mặc Ảnh nói: "Cái gọi là nhân chứng, cái gọi là vật chứng, chỉ là mẫu hậu dùng thủ đoạn gài tang vật cho Phượng Thiển. Từ đầu tới đuôi, hoàn toàn không có mật thám gì, càng không có người báo tin, tất cả đều là mẫu hậu đang âm thầm nắm trong tay thôi. Sợ là cả cung nữ Lâm Lang đã chết kia, từ lâu là người của mẫu hậu rồi?"
Thái hậu bắt đầu cười, cười đến mặt tái nhợt, rõ ràng giọng nói hàm chứa mệt mỏi cũng dính vào một tia khàn khàn.
"Chuyện cho tới bây giờ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413390/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.