"Đừng suy nghĩ." Quân Mặc Ảnh nhíu mày: "Chỉ là một cẩu nô tài phản chủ thôi, mất thì mất, cần gì vì nàng phiền lòng?"
Quân Mặc Ảnh nói xong liền ôm nàng tiếp tục đi vào phía trong, vòng qua Đông Dương, cẩn thận từng li từng tí đặt nàng lên trên giường.
"Ta không phiền lòng vì nàng, ta chỉ đang tìm nguyên nhân mà thôi!" Phượng Thiển thấy hắn đặt mình sau sẽ phải ngồi thẳng lên, không chút suy nghĩ liền nắm lấy lỗ tai của hắn.
Quân Mặc Ảnh lườm nàng một cái, lại chỉ có thể khom lưng, tiến lùi không được: "Lại tác quái gì?"
Trong giọng nói trầm thấp không có bất kỳ trách cứ nào.
Phượng Thiển đảo con ngươi vài vòng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn dật của hắn: "Ngươi nói một chút, tại sao nàng lại đối với ta như vậy? Cũng không phải là nữ nhân trong hậu cung của ngươi, một hai người nhìn ta không vừa mắt, rốt cuộc mục đích của nàng là gì?"
Nàng nhìn quá mức cẩn thận, cho nên bất được một chút lúng túng và âm trầm chợt lóe lên trên mặt nam nhân.
Hai loại cảm xúc này xen lẫn ở chung một chỗ?
Phượng Thiển mờ mịt, đột nhiên the thé giọng kêu to: "Quân Mặc Ảnh cái người hoa mỹ nam này, sao câu nhân ở khắp nơi!"
Câu linh hồn của những cô gái nhỏ bé trong hậu cung không có còn chưa tính, bây giờ ngay cả nha đầu của nàng đều không bỏ qua cho?
Cuối cùng Phượng Thiển cũng hiểu tại sao mỗi lần Đông Dương nhắc tới nam nhân này Lưu Nguyệt đều mất hứng, náo loạn lâu như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413399/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.