"Các ngươi tránh hết ra một chút, ngăn nơi này không cho không khí lưu thông, nàng thì càng buồn bực, càng khó tỉnh lại hơn!" Phượng Thiển khoát tay áo với người xung quanh, vừa nói, vừa liền làm bộ muốn ngồi chồm hổm xuống cạnh cô nương kia.
Nhưng nàng còn chưa kịp làm, trên cánh tay lại bỗng nhiên căng thẳng.
Nàng kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Quân Mặc Ảnh mang bộ mặt sa sầm giữ nàng lại, cái gì cũng không nói, cánh môi mím lại thật chặt.
Phượng Thiển ngẩn người, lập tức không kịp phản ứng mình chọc hắn chỗ nào.
"Thế nào?" Nàng trừng mắt nhìn, hơi sợ sệt hỏi.
"Coi như thật có chuyện, cũng không cần nàng tự làm."
Lạnh lùng bỏ lại một câu như vậy, tầm mắt Quân Mặc Ảnh lần nữa dời về trên người cô nương đang nằm kia, chỉ thấy cô nương kia đã sâu kín tỉnh lại, nhưng mà trên mặt lại vẫn tràn đầy suy yếu vô lực, đôi môi không có một tia huyết sắc.
Mặc dù như thế, gương mặt nhỏ mộc mạc vẫn như cũ xinh đẹp động lòng người, mềm dịu như nước, thậm chí bởi vì phần hư yếu này mà làm người thương tiếc.
"Dân nữ Úc Phương Hoa, tham kiến hoàng thượng, tham kiến Thiển phi nương nương."
Nàng giùng giằng muốn dứng dậy, lại thử mấy lần cũng không thành công, ngay cả giọng nói cũng đứt quãng để cho người vừa nghe liền chú ý.
"Dân nữ nhất thời thân thể khó chịu, cũng không biết sao liền….. Té xỉu. Nếu có đụng phải, mong hoàng thượng và nương nương thứ tội."
Ấn đường Quân Mặc Ảnh nhăn lại, trong con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413483/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.