Nghĩ đến đây, Quân Mặc Ảnh bộc phát hung hăng hôn nàng, cả người đã nhuộm một tia khí tức lạnh lẽo thô bạo.
Giống như hôn đến thiên trường địa cửu, mới có thể xóa sạch tất cả trí nhớ của nàng, hai người mới có thể vĩnh viễn không chia cách.
Vừa hôn xong, Phượng Thiển đã thở hồng hộc.
Ngực của nàng bởi vì hô hấp dồn dập mà phập phồng kịch liệt, cực kỳ mê người. Gương mặt nhỏ trắng nõn sáng ngời càng thêm sung huyết đỏ bừng, hai mắt sáng như sao vẫn không quên hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân.
Nam nhân ác ý nhếch khóe môi, trong mắt phượng hơi híp tràn đầy nguy hiểm, ánh mắt nhìn nàng cũng không phải đều là ý tốt.
"Nàng đã lo lắng sau khi mình khôi phục trí nhớ sẽ như thế nào như vậy, vậy thì vĩnh viễn không cần khôi phục trí nhớ!"
"Quân Mặc Ảnh, ngươi khốn kiếp!"
Phượng Thiển tức giận công tâm, ngay cả cười lạnh cũng không được, thở hổn hển từng tiếng, hung hăng trừng hắn.
"Trẫm chính là khốn kiếp! Chuyện này cũng không phải là ngày đầu tiên nàng biết, những lời này càng không phải là nói lần đầu tiên!"
"Ngươi..... Ngươi không cần mặt mũi!"
"Còn có không biết xấu hổ đây này!"
"Ngươi cho ta....."
Một chữ "Cút" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, nam nhân lại một lần nữa dễ dàng nhào về phía nàng, hô hấp nóng bỏng phun bên tai và cổ nàng, mang theo một hồi run rẩy không cầm được, cả người Phượng Thiển đều căng thẳng.
Trong ý thức hỗn độn, giống như nghe được nam nhân nói một câu: "Được, như nàng mong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413617/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.