"Ngươi....."
Nguyệt nhi bị nàng làm cho nghẹn lời, vẻ mặt đùa cợt nhất thời trắng xanh lại.
"Ơ, không những không hành lễ, còn dám gọi bản cung là ngươi, thật không biết lớn nhỏ?" Phượng Thiển khịt mũi cười lạnh, mấp máy môi, dằn từng chữ một: "Ngươi không cần mạng sao?"
Nguyệt nhi suýt giận đến nổ phổi.
Nữ nhân đáng chết này! Không phải chỉ là quý phi sao? Có gì đặc biệt hơn người!
Lại dám ở trước mặt Vân Quý phi la lối om sòm, không coi ai ra gì!
Chờ Đại tướng quân nhà bọn họ khải hoàn hồi kinh, phải nói tốt với hoàng thượng một chút, phong nương nương thành Hoàng quý phi đảm đương lục cung, để xem nữ nhân này còn phách lối như thế nào!
Tầm mắt lạnh lẽo của Phượng Thiển không dấu diếm chút nào rơi vào trên người Nguyệt nhi, nhưng Nguyệt nhi không chịu nhả ra, hai người giống như là giằng co một chỗ, cho đến khi giọng nói thứ ba đánh vỡ không khí giằng co của các nàng.
"Nguyệt nhi, thấy Thiển quý phi cũng không hành lễ, còn thể thống gì? Ngươi muốn trở về bị đánh sao?"
Giọng Vân quý phi không lớn, lại mang theo một cỗ uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Lời vừa nói ra bỗng dưng Nguyệt nhi liền bị hoảng sợ.
Mặt biến sắc, mặc dù vẫn không cam tâm tình nguyện, cũng không dám ánh mắt ấy nhìn chằm chằm Phượng Thiển, không thể làm gì khác hơn là tức giận thu hồi tầm mắt.
"Tham kiến Thiển quý phi....." Nguyệt nhi cắn răng nghiến lợi, cuối cùng dưới ánh mắt của Vân quý phi hành lễ với Phượng Thiển.
"Ừ!" Phượng Thiển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413637/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.