Đột nhiên xuất hiện một cái nắp có kích cỡ to bằng lòng bàn tay.
Rõ ràng có một miếng nhô lên nhưng trước đây đã bị thứ gì đó che lấp, bây giờ mới lộ ra trước mắt mọi người.
Nó ở trong một góc, với ánh sáng mờ ảo của hầm để xe, thậm chí ngay cả khi nó bị lộ ra, nếu không tìm kỹ thì cũng khó phát hiện.
Trần tổng sững sờ, sau đó anh ấy cảm thấy điều này cũng chẳng có gì kì lạ.
Cũng không một ai nói rằng trong bãi đỗ xe không thể có thêm những cái hố lớn nhỏ mà, đúng không?
Nhưng Tô Trầm Hương lại vui vẻ tiến lên kéo cái nắp nhỏ ở trước mặt.
Cô kéo mạnh.
Kéo mạnh hơn.
Rồi lại kéo mạnh hơn nữa.
Trong không gian tối tăm, chỉ có sự trầm tĩnh là chủ đề duy nhất vào lúc này.
“Để anh.” Tô Minh dụi mắt, đưa tay kéo Tô Trầm Hương ra, bắt tay vào kéo cái nắp bê tông ở trước mặt.
Cái nắp này có lẽ đã bị xi măng lấp kín xung quanh, cho dù có cố gắng hết sức cũng không có cách nào kéo nó ra.
Cái nắp đã hòa mình vào môi trường xung quanh, chỉ khi quan sát thật kĩ đường nét mờ mờ kia mới có thể thấy được một chút vết tích của các cạnh, giống như nó cũng không hy vọng được người khác mở ra thêm một lần nào nữa.
Mặc dù ngay lúc này, Tô Minh cảm thấy bản thân không làm gì được cái nắp bê tông nhỏ kia, nhưng anh ấy vẫn biết rốt cuộc ở phía sau nó có thứ gì. Đang định ra ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-suong-ben-dai-lao-phi-duc/76008/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.