Mục Cận Thần ngồi ở đàng sau vốn đang nhắm mắt dưỡng thân, trọng tâm không vững, ngã về lưng ghế phía trước mặt, anh không vui nhíu mày, "Khải Đông, chuyện gì xảy ra?""Cậu chủ, hình như đụng vào người.
" Khải Đông sợ hết hồn, đi theo cậu chủ lái xe gần mười năm, đến nay chưa từng xảy ra tai nạn, là một tay lái xe tốt, chuyện như vậy vẫn là lần đầu xảy ra, mặc dù là người kia đột nhiên xông tới.
Anh ta vội vàng tháo đai an toàn, xuống xe kiểm tra.
Mục Cận Thần hạ cửa sổ xe xuống, suy nghĩ có nên tự mình đi xử lý hay không thì nghe thấy Khải Đông "Nha " một tiếng, "Cô Vô Song, tại sao là cô?"Vốn cũng là hôm nay anh ta mới biết Cảnh Vô Song, mặc dù chưa chính thức gặp mặt nhưng dựa vào khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt thì sao anh ta có thể không biết tên cô.
Vô Song không nhận biết Khải Đông, vốn cũng đau đến mức không nói ra lời, cũng không biết là tay đau hay là chân đau, dù sao đâu đâu cung đều không thoải mái, hôm nay cuối cùng cô cũng lĩnh giáo được cái gì gọi là không tìm đường chết thì sẽ không chết.
Tính trẻ con bộc phát đi cầu khỉ cũng có thể mất tay gãy chân.
Nghe được cái tên này, mi tâm của Mục Cận Thần nhíu càng chặc hơn.
Anh mở cửa xe xuống xe, đứng cách cô mấy bước, xuyên thấu đèn đường mờ ảo, nhìn cô gái người mặc áo khoác kaki, không biết là đau, hay là bị dọa mà hốc mắt hồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-the-tan-xuong-kieu-the-dai-bai-cua-muc-thieu/1972912/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.