An Trường Kha chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy, nàng ngồi trong trà lâu uống từng ngụm trà, Dư thị và An Như Ngọc cùng hai hộ vệ, đều duỗi cổ thích thú xem.
Nàng nghe thuyết thư tiên sinh kể gút mắc yêu hận giữa Chiến thần cùng Nữ vương nửa canh giờ, lúc sau mới gõ bàn một cái, uống ngụm trà mới nói: "Muốn biết chuyện xưa thế nào, lần sau sẽ giải thích. Chư vị khách quan ngày mai lại đến."
Đang giảng đến chỗ hay lại cắt đứt, nhóm quần chúng phát ra tiếng than tiếc nuối, tốp năm tốp ba bắt đầu ra ngoài. An Trường Kha ngồi trong một góc cuối cùng, nhất thời cũng không có ai chú ý tới.
An Như Ngọc bình luận: "Thoại bản ở Nhạn Châu mới lạ lớn mật hơn Nghiệp Kinh rất nhiều. Không hổ là nơi dân tình cởi mở."
"Muội còn xem loại chuyện gì?" An Trường Kha kinh ngạc nhìn về phía nàng, muội muội luôn điềm đạm hiểu chuyện, ở nhà không đọc sách tập viết cũng làm nữ hồng, ít khi biểu lộ ra vẻ mặt nghịch ngợm hoạt bát, An Trường Kha còn không biết nàng còn xem thoại bản.
Ý thức được mình lỡ miệng, An Như Ngọc lặng lẽ le lưỡi, vội vàng thu liễm thần sắc thúc giục nói: "Không còn sớm nữa, có phải chúng ta nên về rồi không?"
An Trường Kha vừa nghe, quả nhiên bị dời lực chú ý, ba người ở bên ngoài hơn nửa ngày, cũng tới lúc cơm tối. Đoàn người liền lên cỗ kiệu trở về.
Trong phủ, Tiêu Chỉ Quân đã trở lại, đang uống trà cùng đám người Tề Nguy Tạ Lăng ở trong đình.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-the-yen-rei/204335/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.