Những năm qua Ngôn Lăng Nhi bị Ngôn Thiếu Khanh nuông chiều, làn da trên người mịn màng giống như mỡ dê.
Đặc biệt là phần thịt trắng bên trong bắp đùi, giống như đậu hũ khiến Ngôn Thiếu Khanh cũng chẳng dám mút mạnh, chỉ hơi ra sức là chỗ thịt mềm ấy có thể sưng đỏ.
Lại thấy Ngôn Lăng Nhi mang thai lớn bụng nằm ở trên gối, hai chân tách ra, gấp lại, mặc cho đại ca hôn bên đùi và tới gần â/m hộ.
Hắn hôn vô cùng cẩn thận, cái miệng nhẹ nhàng tới nỗi làm tiểu huy*t của Ngôn Lăng Nhi co rút, hoa tâm hé mở, mật dịch chảy ra.
Bên ngoài căn phòng tinh xảo, hoa thạch* ở khắp nơi trên mặt đất, có bà tử có chút việc vặn muốn tới xin chỉ thị của phu nhân, lại bị Hương Điệp và Diệu Phất ngăn cản.
*Tên gọi chung của cục đá có nhiều loại hoa văn.
Bà tử vâng dạ rời đi, Hương Điệp và Diệu Phất cũng cách khá xa. Trong Dược Vương cốc, có khói trắng lượn lờ ở giữa kỳ hoa dị thảo.
Cửa phòng đóng chặt, có gió thổi tới, cánh hoa rơi xuống tấm gỗ sạch dưới mái hiên, mang theo mùi thuốc.
Trong phòng, ánh nến chập chờn, chóp mũi Ngôn Thiếu Khanh hướng xuống liền ngửi được mùi d*m thủy trên â/m hộ đích muội, hắn lè lưỡi ra liếm mép thịt phấn hồng này, mở chân muội muội ra thêm một chút, ép âm môi của nàng mở ra, lộ ra mầm thịt bên trong.
Sắc mặt Ngôn Lăng Nhi ửng hồng, hai tay khó chịu ôm lấy vú mình, nói khẽ: "Đại ca ~"
"Vi huynh ở đây."
Ngôn Thiếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-thiep-dai-bao-tu/282176/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.