Hình như anh hơi nghiền ngẫm, ánh mắt nhìn cô ngày càng sâu xa.
Bảo anh nói với cô thế nào? Nghe tiếng cô khóc nức nở qua điện thoại, anh gấp đến độ mất đi sự bình tĩnh thường ngày, cầm chìa khóa lên xe lái một mạch, thậm chí không kịp báo với tài xế câu nào.
“Chị thật sự muốn biết lý do à?” Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm mà sâu sắc.
Trái tim cô như lỡ một nhịp, đôi mắt anh làm cô có cảm giác không biết ứng phó thế nào.
Trực giác trời cho của người phụ nữ khiến cô cảm nhận được đáp án thật sự liên quan đến mình.
Trong lúc cô không biết nên trả lời thế nào thì đèn đỏ biến thành đèn xanh, cô vội vã nói: “Đèn xanh kìa.”
Anh nhìn cô, sau đó không nhắc đến chủ đề này nữa.
Xe chạy về nhà họ Dịch, Lăng Y Mộc xuống xe với Dịch Quân Phi.
“Đến bao giờ mới có tin tức của Hoa Nhiên?” Lăng Y Mộc không nhịn được mà hỏi, dù cô biết Dịch Quân Phi đã gọi điện nhờ bạn bè điều tra tung tích của Hoa Nhiên, nhưng cùng lắm bây giờ chỉ mới qua nửa tiếng đồng hồ, cô không có cách nào đè nén nỗi lo trong lòng.
Sợ hãi ấy mà.
Sợ Hoa Nhiên gặp chuyện gì đó!
Thậm chí trong đầu cô còn tưởng tượng đến những vụ án bắt cóc mình từng chứng kiến hồi học pháp luật, đặc biệt là những vụ bắt cóc cô gái trẻ, nếu vậy thì tám mươi chín mươi phần trăm kết quả cuối cùng sẽ không tốt.
Không đầu, chắc chắc Hoa Nhiên sẽ không gặp chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/2363778/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.