Anh lấy bàn chải đánh răng cho cô, bôi kem đánh răng xong rồi lấy cốc nước ấm đặt vào tay của cô.
Lăng Y Mộc đỏ mặt, suýt nữa thì quên cả cách đánh răng, xung quanh người toàn là hơi thở của anh.
Anh lại lấy ra một cái khăn lông, thấm ướt chiếc khăn dưới vòi nước ấm áp.
"Tôi có thể tự làm được mà..." Lăng Y Mộc cắn môi nói.
"Để tôi làm những việc này, không phải dễ dàng hơn một chút sao?" Anh nói.
Nhưng vấn đề là tư thế này...!quá gần nhau rồi! Cô bị mắc kẹt trong vòng tay của anh, hai cánh tay anh vượn qua hai bên người cô, làm ướt chiếc khăn trước mắt cô, rồi lau khô...
Tầm mắt Lăng Y Mộc không khỏi hướng lên, nhìn tấm gương phía trước mặt.
Cô vẫn luôn biết Bình Quân đẹp trai nhưng mà lúc này nhìn anh không bị tóc mái che mất trán, trên người mặc một bộ vest và giày da.
Toàn thân anh từ trên xuống dưới đều có cảm giác cao quý, sang trọng, giống như là người ngồi ở trên cao, một tồn tại không thể vượt qua được.
Sao trước kia cô lại không nhìn ra nhỉ? Nghĩ lại, ngay cả Tân Hoa Nhiên cũng cảm thấy anh không thể nào là một kẻ lang thang, nhưng mà cô vẫn nhất mực cho rằng anh là loại người giống như cô, còn muốn giữ anh ở cạnh bên cô.
Là bởi vì...!cô quá sợ cô đơn sao?
Nhưng trên thực tế, anh không phải là kẻ lang thang, ngược lại thân phận còn không phải bình thường.
Những món đồ trên người anh, cô đều có thể nhìn ra được có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/2364412/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.