Lăng Y Mộc chỉ yên lặng quan sát từ đầu đến cuối.
Ngay cả khi nhìn thấy những vết thương xấu xí trên lòng bàn tay, vẻ mặt của cô vẫn không hề thay đổi.
Mãi đến khi y tá quẩn dùng băng gạc quấn lên tay phải cho Lăng Y Mộc lần nữa.
Bởi vì hơi đau nên lông mày của cô bất giác cau lại, nhưng cô lại không kêu đau lấy một lời nào.
“Để tôi, cô ra ngoài đi” Dịch Quân Phi nói với y tá.
Sau đó y tá kính cẩn rời khỏi phòng.
Dịch Quân Phi cầm lấy miếng gạc, thuần thục quần nó lên tay phải Lăng Y Mộc.
Động tác của anh nhẹ nhàng lại cẩn thận từng li từng tí, cơ hồ khiến tay phải của cô không có cảm giác đau.
Sau khi băng xong, anh đặt miếng gạc xuống: “Mấy ngày này, cố gắng đừng dùng tay phải, đừng nắm chặt tay như vừa rồi.
Chị còn muốn chảy bao nhiêu máu nữa mới đủ đây?”
Cô nhìn gạc anh quẩn, thắt nút rất đẹp: “Hình như cậu buộc cái này rất thuần thục”.
Trong mắt anh chợt lóe lên chút u ám: “Lúc nhỏ từng học qua cách băng bó” Lúc đó, bố vì chạy đi tìm mẹ mà bôn ba khắp nơi, có đôi khi thấy một người có dáng lưng tương tự đi trên đường, ông lại lao tới giữ người lại.
Vì thế, ông thường bị người ta đánh.
Còn anh luôn băng bó vết thương cho bố, lâu dần, thậm chí còn trở nên thành thạo chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/2364416/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.