Bầu không khí bên trong xe đột nhiên có sự thay đổi nhỏ.
Tô Lân phụ trách lái xe ở phía trước đã cười đến co rúm lại rồi, cả bờ vai cứ rung từng hồi, rõ ràng đã nhịn không nổi nữa rồi.
Nếu như Lục Triều Dương không trừng mắt cảnh cáo anh ta qua gương chiếu hậu thì sợ là anh ta còn trắng trợn hơn nữa mất.
Hai má Đường Ngọc Sở đỏ rực, đến cả cần cổ xinh đẹp cũng nhuộm cả một màu hồng nhạt.
Ánh mắt Lục Triều Dương bỗng nhiên trở nên thâm trầm vài phút: “Phu nhân không phải lo, tôi hoàn toàn không phải kẻ cơ hội. Trước khi cô có sự chuẩn bị kỹ càng, tôi nhất định sẽ không động đến cô.”
Câu nói này là để hóa giải sự ngại ngùng của cô, đồng thời cũng là một lời hứa.
Đường Ngọc Sở nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô cảm động nhìn Lục Triều Dương, trong một lúc còn cảm thấy rằng mình lựa chọn kết hôn với người đàn ông này là một quyết định không hề sai.
Anh thật sự là một người quân tử, đã nói không động đến cô là thật sự không động đến!
Kiểu tín nhiệm này vốn xuất phát từ tính cách của Lục Triều Dương.
Anh khác với Bùi Hằng Phúc.
Bùi Hằng Phúc là kiểu người nói được mà không làm được. Rõ ràng đã đồng ý kết hôn xong mới đụng cô, vậy mà trước khi kết hôn, anh ta nhiều lần ám chỉ gạ gẫm cô lên giường cùng anh ta.
Lục Triều Dương vừa hay ngược lại, anh vốn dĩ có thể sử dụng quyền lợi của mình, thế mà lại nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-vo-len-troi/632122/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.