Ăn bữa cơm hết hơn hai tiếng đồng hồ, lúc ra khỏi khách sạn thì đã hơn mười giờ đêm.
Trong đêm thu, tiết trời lạnh như nước.
Một cơn gió thổi qua, Đường Ngọc Sở đột nhiên rùng mình một cái, lạnh cả người.
Đột nhiên, một chiếc áo ấm khoác lên vai cô, giọng nói trầm thấp và quan tâm của Lục Triều Dương vang lên: "Mặc vào đi, đừng để bị cảm."
Đường Ngọc Sở ngẩng đầu cười với anh rồi ngoan ngoãn mặc áo khoác vào.
Chà, như thế này ấm hơn rất nhiều.
"Chủ tịch Lục, không ngờ là anh chu đáo như vậy đó."
Giọng nói trêu chọc của Ứng Tiêu Tiêu từ bên cạnh truyền đến, Đường Ngọc Sở quay đầu lại nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh: "Tiêu Tiêu, cậu cũng lạnh à? Vậy bảo Thanh Chiêu cởi áo khoác cho cậu mặc đi."
Nụ cười trên môi Ứng Tiêu Tiêu lập tức tắt ngúm, này này, chẳng qua cô chỉ trêu chọc chủ tịch Lục có một câu thôi mà, vậy mà Sở Sở đã lo bảo vệ người ta rồi, còn đem Lục Thanh Chiêu ra để trêu ngược lại cô nữa chứ, thật tình!
Nhìn thấy điều hai người vậy, Tống An Kỳ cười trộm, đôi mắt trong veo lấp lánh thật sự rất đẹp.
Thẩm Tử Dục có chút ngẩng ngơ, muốn tiến đến vuốt mặt cô.
"Tớ và Triều Dương về nhà luôn đây, không tiễn các cậu nhé."
Lúc này giọng của Đường Ngọc Sở lại vang lên, kéo anh tỉnh táo trở lại.
Sau khi định thần lại, anh phát hiện mình đã vô thức đưa tay ra rồi, đành cười khổ rồi ngượng nghịu buông tay xuống.
Lúc đến khách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-vo-len-troi/632791/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.